Posted by truongthondlb1
Có gì nhục trên đời hơn thế. Người với người sống để hại nhau. Quan thì cướp bóc làm giầu. Dân còng lưng xuống, cúi đầu mà đi!…
*
Tôi viết bài thơ xuân
Hai ngàn không trăm mười một…
Cành táo đầu hè không ra quả được
Nước khu công nghiệp hôi tanh!
Rét dài rồi lại nắng hanh,
Tưới nhiều, cây mới khô cành đó chăng?
Giã từ năm cũ bâng khuâng
Bước sang năm mới giá tăng lạ thường!
Kìa xuân mới, có gì kinh hãi?
Hỡi em yêu, mà mặt em méo vậy?
Như cái ngày loạn lạc năm xưa?
Anh nắm tay em, luống cuống, vụng về
Rồi nói thật: “Tiền lương anh đó,
Thôi hãy cố, chia ba phần nho nhỏ:
Anh dành cho trả nợ phần nhiều,
Phần nuôi con và phần để em tiêu!”
Em tủi hổ: “Làm sao cho đủ!”
Hai đứa ôm nhau, hai người khốn khổ
Em thổn thức hoài cho đến sáng mai nay
Anh lau đôi mắt huyền, ướt sũng chiếc khăn tay!..
Chào “mười một”!
Giá cao muôn trượng!
Ta đứng đây mắt nhìn bốn hướng
Trông lại nghìn xưa, trông tới mai sau,
Trông bắc, trông nam, trông cả địa cầu!
Trải qua mấy cuộc bể dâu,
Những điều trông thấy càng đau nhân tình,
Tố Như ơi, có biết chăng
Còn đâu nước mắt, khóc than bao Kiều!
Nghe hồn Nguyễn Trãi phiêu diêu
Tiếng gươm khua, tiếng thơ kêu xé lòng…
Ôi tiếng của cha ông thuở trước
Như thét gào… vận nước hôm nay:
Mấy vùng trời biển trắng tay,
Thác kia Bản Giốc, đảo này Hoàng Sa!…
Anh hùng dân tộc chúng ta
Vì đâu nên nỗi, hóa ra thế này!
Có gì nhục trên đời hơn thế
Người với người sống để hại nhau
Quan thì cướp bóc làm giầu
Dân còng lưng xuống, cúi đầu mà đi!
Đời thế đó từ khi mở cửa
Mọi thứ thành hàng hóa bán, mua:
Chức quan, bằng cấp, cave,
Ruộng vườn, sông núi, ao hồ, biển khơi…
Khắp đất nước… tiền đang vẫy gọi
Bao rừng thiêng chặt phá tan hoang,
Bạt núi, ngăn sông, tìm quặng, đãi vàng,
Bô-xít Tây Nguyên, Lao Cai, Hồng Quảng…
Sông Ba, sông Lô, sông Đà, sông Chảy…
Khắp nơi thủy điện…Lũ quét kinh hoàng!
Hỡi những chàng trai, những cô gái ơi
Hai bàn tay ta đang xây hay phá,
Có nghĩ gì cho thế hệ tương lai?
Chộp giựt, ăn liền… đâu nghĩ đến ngày mai!
Tôi viết cho ai bài thơ xuân “mười một”?
Đêm đã khuya rồi, rét về tê buốt,
Hà Nội rì rầm… còi thổi ngoài ga…
Mấy hôm nay như đứa nhớ nhà,
Ta vẩn vơ hoài, rạo rực vào ra,
Nghe tiếng thét, cả châu Phi đứng dậy
Lũ độc tài… phải cuốn gói ra đi…
Cách mạng Hoa Lài có đến được xứ ta?
Mang hạnh phúc đơn sơ, ước mơ nho nhỏ
Những giá trị thiêng liêng của loài người ta đó:
Hòa Bình
Hạnh phúc
Ấm no
Cho
Con người
Dân chủ
Tự do!
Bút tre mới
http://trannhuong.com/news_detail/8418/BÀI-CA-XUÂN-2011
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét