Cần làm gì trong tình hình hiện nay?
Câu hỏi số 4: Một câu hỏi rất quan trọngmà Dân Luận dành cho THDCĐN là câu hỏi số 6, về lực lượng
thanh niên Việt Nam. Tôi chia sẻ phân tích của ông Nguyễn Gia
Kiểng về một tương lai bi đát cho thanh niên Việt Nam, cũng
như căn bệnh thờ ơ và bất lực mà họ đang gặp phải. Tuy
nhiên, tôi thấy THDCĐN vẫn chưa trả lời được câu hỏi:
"Tập Hợp đã có những biện pháp gì để tiếp cận và quảng
bá tư tưởng của mình tới lực lượng này?"
Tập Hợp không thể ngồi đó và trách giới trẻ thờ ơ và
bất lực. Tập Hợp không thể trông đợi vào vận may, rằng
một ngày nào đó giới trẻ sẽ thức tỉnh. Tập Hợp cần
phải chủ động tạo sự thay đổi, bằng những phương tiện
và cách thức mà giới trẻ ưa chuộng. Nếu giới trẻ cảm
thấy không thể nuốt nổi Dự Án Chính Trị dù nó chỉ có
gần 150 trang, thì Tập Hợp có tính đến chuyện sử dụng
YouTube, biếm họa hay pop music v.v. để truyền tải thông điệp
của mình một cách "cool and sexy" hay không?
Hoàng An Việt trả lời:
Chào bạn, trước hết xin trân trọng và thân mến tiếp thu
thông điệp của bạn: Tập Hợp không thể ngồi đó và
trách giới trẻ thờ ơ và bất lực. Tập Hợp không thể trông
đợi vào vận may, rằng một ngày nào đó giới trẻ sẽ thức
tỉnh. Tập Hợp cần phải chủ động tạo sự thay đổi, bằng
những phương tiện và cách thức mà giới trẻ ưa chuộng.
Xin bắt tay và cảm ơn bạn!
Trong vòng I: [http://danluan.org/node/8026] của cuộc hội luận này
tôi đã trả lời câu hỏi mà bạn nhắc lại: "Tập Hợp
đã có những biện pháp gì để tiếp cận và quảng bá tư
tưởng của mình tới lực lượng này?"
Bổ sung giải thích của tôi, ông Nguyễn Gia Kiểng phân tích
tình hình thực trạng của thanh niên Việt Nam hiện nay, chứ
thật sự ông Nguyễn Gia Kiểng (hoặc THDCĐN theo cách nói của
bạn) không trách móc giới trẻ. Những phân tích của ông
Nguyễn Gia Kiểng giúp chúng ta, những người trẻ, nhìn ra chỗ
đứng và thân phận của mình để cùng nhau dấn thân hơn để
tranh đấu cho xã hội, quê hương Việt Nam và cho chính mình.
Và thưa bạn, không chỉ là riêng giới trẻ Việt Nam thờ ơ
với xã hội. Sự thờ ơ của giới trẻ đối với hiện tình
xã hội đất nước là mối nguy cho bất kỳ một quốc gia nào,
dù là quốc gia dân chủ hay độc tài. Vấn đề chỉ là mức
độ thờ ơ của tuổi trẻ Việt Nam quá cao so với mức trung
bình thế giới. Và trong khi ở các nước khác người ta đã
báo động thì tại Việt Nam, mà mức độ thờ ơ của thanh
niên còn đáng lo âu gấp nhiều lần, nhưng sự báo động này
lại quá yếu ớt. Mời bạn cùng suy nghĩ lời kêu gọi giới
trẻ Pháp của ông Stéphane Hessel, một cựu chiến binh, tác giả
cuốn sách "Indignez Vous!" ("Hãy phẫn
nộ!"), qua bài giới thiệu sách của ký giả Đức Tâm @RFI
[http://www.viet.rfi.fr/phap/20110318-%C2%AB-hay-phan-no-%C2%BB-loi-keu-goi-cua-mot-cuu-chien-binh-doi-voi-gioi-tre-phap]:
"Hãy tìm kiếm một chút, các bạn sẽ thấy. Thái độ
tồi tệ nhất là sự thờ ơ và nói rằng tôi không thể làm
gì được, tôi tự xoay xở. Khi hành xử như vậy, các bạn đã
mất đi một trong những yếu tố cơ bản của con người, một
trong những yếu tố thiết yếu: đó là khả năng nổi giận và
hậu quả tiếp theo của nó là sự dấn thân".
Ông Stéphane Hessel nhấn mạnh đến sự cần thiết phải đấu
tranh chống thờ ơ:
"Tôi có cảm giác là chúng ta có nguy cơ bị mất phương
hướng trong một xã hội thế giới toàn cầu hóa, chủ yếu
dựa vào lợi nhuận, tìm kiếm các thỏa mãn vật chất và làm
mất đi một phần những giá trị cơ bản. Đương nhiên,
người ta tiếp tục nói là cần phải tôn trọng nhân quyền,
nhưng người ta không làm một cách thực sự, trên thế giới,
hay ở Mỹ trong thời kỳ tổng thống George W. Bush. Thậm chí,
theo tôi thì ngay tại Pháp, người ta cũng không làm việc này
một cách đầy đủ.
Vì những lý do này, tôi nghĩ, điều quan trọng là phải
nhắc lại rằng có những giá trị từ thời kháng chiến, nhưng
vẫn có thể áp dụng cho ngày nay cho dù bối cảnh đã thay
đổi hoàn toàn. Do vậy, điều hữu ích là kêu gọi giới trẻ
Pháp, giới trẻ châu Âu và toàn thế giới hãy biết nổi giận
chống lại những điều mà họ cho là không thể chấp nhận
được".
Thưa bạn, đọc đến đây chắc là bạn sẽ thông cảm hơn
nữa sự băn khoăn và lo âu của ông Nguyễn Gia Kiểng.
Chúng tôi, THDCĐN không hề trông đợi vào vận may rủi mà
chúng tôi đã và đang từng bước nỗ lực hết sức mình để
mời gọi các bạn trẻ cùng đồng hành với chúng tôi.
THDCĐN chúng tôi luôn cố gắng nhận định đúng và chính xác
tình trạng tâm lý của giới trẻ Việt Nam nói riêng và các
tầng lớp quần chúng Việt Nam nói chung. THDCĐN không than vãn
và cũng không hề trách móc giới thanh niên Việt Nam vì THDCĐN
biết rằng, tất cả người dân Việt Nam đang là nạn nhân
của một hệ thống kìm kẹp khổng lồ hiếm có trong lịch sử
thế giới. Khi chúng ta định dạng được căn bệnh thì chúng
ta mới tìm ra được phương thức cứu chữa.
Một trong những ưu tư hàng đầu của THDCĐN là chuyển tải
những suy tư, những ước vọng một nước Việt Nam hùng
cường có thể sánh vai với các nước trên thế giới đến
mọi tầng lớp xã hội Việt Nam, đặc biệt với giới trẻ
thanh niên Việt Nam. THDCĐN chúng tôi đang dồn mọi nỗ lực
để thông điệp này đến tận tay mọi người, và đề nghị
hóm hỉnh của bạn cũng có ý nghĩa thật hay: "Tập Hợp
có tính đến chuyện sử dụng YouTube, biếm họa hay pop music
v.v. để truyền tải thông điệp của mình một cách "cool and
sexy" hay không?". Chúng tôi sẽ cố gắng nỗ lực nghiên
cứu các phương án này. Chúng tôi sẵn sàng đón nhận các ý
kiến đóng góp của tất cả các bạn.
Anh em chúng tôi trong THDCĐN đã vận dụng tất cả những cố
gắng bản thân để xây dựng tổ chức. Nhưng cũng mong các
bạn hiểu cho, chúng tôi cũng chỉ là những con người rất
bình thường, chúng tôi hằng ngày cũng phải lo công ăn việc
làm để nuôi sống gia đình, có khác chăng là một tình yêu
với đồng bào và đất nước và một quyết tâm sống và tranh
đấu một cách lương thiện. Trong hoàn cảnh tự lực, không
trông chờ bất cứ thứ "viện trợ" nào, THDCĐN chúng tôi
phải thành thật thú nhận chúng tôi đương nhiên là rất
thiếu về phương tiện nhân sự lẫn về phương tiện tài
chánh. Chúng tôi luôn mong mỏi sự hợp tác của mọi người,
nhất là thanh niên Việt Nam.
Mong rằng trong một tương lai gần, bạn và tôi, chúng ta sẽ
cùng nắm chặt tay nhau mơ ước và xây dựng một tương lai
Việt Nam chung. Vì tương lai đất nước cũng là tương lai của
tuổi trẻ.
Câu hỏi số 5: THDCĐN đã làm gì để vận
động và tuyên truyền tới đồng bào trong và ngoài nước?
Trong nước, chỉ một bộ phận nhỏ có khả năng tiếp cận
internet, có kỹ thuật vượt tường lửa và có sự quan tâm
đến chính trị là tìm đến các trang lề trái để đọc. Quý
vị đã làm gì để tiếp cận phần còn lại, thay vì chờ họ
đến với mình?
Hoàng An Việt trả lời:
Thưa bạn,
Sự thành công của một cá nhân hay bất kỳ một tổ chức nào
đều lệ thuộc vào khả năng và vai trò của truyền thông.
Với một tổ chức chính trị thì vấn đề truyền thông không
chỉ là bí quyết thành công mà còn là vấn đề sinh tử:
được lớn mạnh cũng nhờ truyền thông và bị đổ vỡ cũng
vì truyền thông.
Như bạn đã thấy, các chế độ độc tài ra sức kiểm soát
và khống chế truyền thông, nhưng cấm đoán và ngăn chặn
truyền thông chỉ là cố gắng tuyệt vọng trong thời đại
internet.
Mạng internet và các dụng cụ nối kết xã hội như Facebook,
Twitter sẽ còn tiếp tục phát triển mạnh mẽ và chắc chắn
trong một tương lai gần chúng ta sẽ tới một điểm là ai
muốn biết điều gì đều có thể biết. Thế nhưng, hạn chế
chính vẫn là con người, văn hóa và tâm lý. Những hạn chế
này có hai lý do chính yếu:
a/ Chế độ độc tài đảng trị ngăn cấm, đàn áp và khủng
bố;
b/ Tâm lý thờ ơ và luồn lách bằng các giải pháp cá nhân
vẫn hiện hữu lan tràn trong xã hội Việt Nam.
Một nhóm anh em trong THDCĐN đang được ủy nhiệm thử nghiệm
cách thức sử dụng các dụng cụ nối kết mạng xã hội để
đưa thông điệp dân chủ đến với thật nhiều người. Nhận
định quan trọng rõ nét của chúng tôi là "nội dung thông
điệp" chứ không phải là "kỹ thuật thực hiện". Mục
đích của một thông điệp là muốn người nhận hiểu biết
một điều gì đó hoặc làm một việc nào đó. Như vậy phải
đặt những câu hỏi như thông điệp muốn gửi đến ai, có
đến đúng lúc không, có sức thuyết phục không v.v. Thế
nhưng, có nhiều trường hợp mà thông điệp gửi đi chỉ gây
tổn thương hoặc bực bội cho người nhận.
Trở lại câu hỏi của bạn,"Quý vị đã làm gì để tiếp
cận phần còn lại, thay vì chờ họ đến với mình?". Thực
chất của câu hỏi này là vấn đề "vận động quần
chúng", điều này là bắt buộc và hiển nhiên vì xét về
mặt triết lý chính trị, mục đích của hoạt động chính
trị là đem lại lợi ích tối đa cho thật nhiều người, nghĩa
là mưu cầu phúc lợi xã hội cho quần chúng. Thế nhưng, cũng
xin được nhắc với bạn, trong Dự Án Chính Trị của THDCĐN,
chúng tôi khẳng định rằng "vận động quần chúng" là
cố gắng nằm trong hai giai đoạn cuối cùng trong năm giai đoạn
của lộ trình vận động dân chủ. Trước đó trong khả năng
hạn hẹp của mình, chúng tôi đặt lòng tin vào một sự phân
công tự nhiên: Tập Hợp Dân Chủ Đa Nguyên và các tổ chức
cùng bản chất động viên thiểu số năng động quan tâm tới
đất nước; kế tiếp sẽ đến lượt thiểu số năng động
này động viên quần chúng.
Câu hỏi số 6: Trong một tranh luận khác trên
Dân Luận, không liên quan đến cuộc hội luận, ông Việt Hoàng
cho rằng giai cấp công nhân và nông dân không thể là lực
lượng lãnh đạo các cuộc cách mạng. Lực lượng trí thức
tinh hoa của dân tộc phải là lực lượng dẫn dắt và lãnh
đạo các cuộc cách mạng. THDCĐN đã làm gì để chứng tỏ
với những người công nhân và nông dân Việt Nam rằng mình
xứng đáng là người đại diện cho họ, là lực lượng dẫn
dắt và lãnh đạo họ trong cuộc cách mạng dân chủ tương
lai?
Việt Hoàng trả lời:
Tôi nghĩ rằng độc giả đặt câu hỏi này, có lẽ đồng ý
với tôi là 'giai cấp công nhân và nông dân không thể là
lực lượng lãnh đạo các cuộc cách mạng. Lực lượng trí
thức tinh hoa của dân tộc phải là lực lượng dẫn dắt và
lãnh đạo các cuộc cách mạng'. Tất nhiên, là sẽ và
nên như vậy, không lẽ giai cấp công nhân và nông dân lại là
lực lượng dẫn dắt và lãnh đạo tầng lớp tinh hoa và trí
thức?
Ví dụ thì rất nhiều. Ở các nước văn minh và phát triển
như Mỹ hay Châu Âu thì tầng lớp trí thức luôn nhận trách
nhiệm dẫn dắt và lãnh đạo đất nước. Nước Mỹ từ lúc
lập quốc cách đây hơn 200 năm, hay Châu Âu thế kỷ 17, 18 dân
trí của họ lúc đó rất kém, nhiều người dân không biết
đọc biết viết nhưng vì họ đã được giới trí thức, các
nhà tư tưởng chính trị- văn hoá khai sáng, hướng dẫn và
lãnh đạo giành lại quyền làm chủ bản thân, làm chủ đất
nước vốn đang nằm trong tay chế độ phong kiến. Các nước
đó đã vươn lên mạnh mẽ. Trong khi đó ở Việt Nam thì vừa
giành được độc lập từ người Pháp thì lại rơi vào sự
lãnh đạo của đảng cộng sản, một đảng duy nhất độc
quyền lãnh đạo trong đó có rất nhiều người lãnh đạo tối
cao xuất thân từ tầng lớp công nhân và nông dân. Tất nhiên,
bây giờ đảng cộng sản luôn tìm mọi cách xoá bỏ dấu vết
của buổi ban đầu khốn khó bằng lối sống xa hoa và kệch
cỡm, nhưng vẫn không thể che giấu được những lối hành xử
thô vụng thiếu văn hoá, phản ánh xuất thân của họ là từ
tầng lớp nghèo khổ trong xã hội. Không phải tự nhiên mà họ
viết trịnh trọng vào Hiến pháp rằng: 'Đảng cộng sản
Việt Nam, đội tiên phong của giai cấp công nhân Việt Nam, là
lực lượng duy nhất lãnh đạo Nhà nước, lãnh đạo xã hội;
là nhân tố chủ yếu quyết định mọi thắng lợi của cách
mạng Việt Nam. Đảng tồn tại và phấn đấu vì lợi ích của
giai cấp công nhân và nhân dân Việt Nam'.
Những thành phần trí thức trong đảng cộng sản hầu như bị
loại bỏ trong chiến dịch 'Cải cách ruộng đất'. Chúng ta
cũng đừng quên rằng tiêu chí để nhanh chóng được vào
đảng là phải thật nghèo khổ và... cực đoan. Đừng nghĩ là
bây giờ không còn hiện tượng đó nữa, cứ nhìn vào bộ máy
lãnh đạo hiện nay ở các địa phương như cán bộ xã, công an
xã, dân phòng… và sau đó là các cấp cao hơn là thấy rõ
nguồn gốc xuất thân của họ.
Trở lại câu hỏi của độc giả 'THDCĐN đã làm gì để
chứng tỏ với những người công nhân và nông dân Việt Nam
rằng mình xứng đáng là người đại diện cho họ, là lực
lượng dẫn dắt và lãnh đạo họ trong cuộc cách mạng dân
chủ tương lai?' . Tôi xin được miễn trả lời câu hỏi
này. Khi đưa ra phát biểu rằng trí thức phải lãnh đạo cuộc
cách mạng dân chủ tôi chỉ muốn nhắc lại một sự thực là
cuộc cách mạng nào cũng đều phải do trí thức khởi xướng
và lãnh đạo. THDCDN là một tổ chức đấu tranh cho dân chủ,
nó được đánh giá như thế nào là tùy ở nhận thức của
mỗi người. Cũng như mọi tổ chức chính trị, vai trò mà nhân
dân dành cho nó sẽ được quyết định sau này qua những cuộc
bầu cử tự do. Trước đó tham vọng của THDCĐN là góp phần
tranh đấu để đất nước có dân chủ.
Câu hỏi số 7: THDCĐN nêu lên ba giá trị nền
tảng, đó là Dân Chủ Đa Nguyên, Hoà Giải và Hoà Hợp Dân
Tộc, và Bất Bạo Động. Tôi tán thành cả 3 giá trị này của
tổ chức, nhưng cá nhân tôi thấy giá trị Hoà Giải và Hoà
Hợp Dân Tộc là quan trọng nhất cho bài toán Việt Nam, và vì
thế cần được cụ thể hoá để độc giả có thể hình dung
Hoà Giải và Hoà Hợp Dân Tộc gồm có những bước nào, hoà
giải ra làm sao, ai phải hoà giải với ai, cơ quan nào làm
trọng tài nếu một bên không chấp nhận? Làm sao có thể hoà
giải với chính quyền Cộng Sản và người dân Việt Nam khi
Đảng Cộng Sản Việt Nam là người nắm quyền lực lớn nhất
lại không chịu hoà giải?
Việt Hoàng trả lời:
Trong phần một của cuộc hội luận đã có độc giả nêu ra
câu hỏi này nhưng vì Dân Luận không hỏi nên chúng tôi chưa
có dịp trả lời. Sau đó tôi đã đề cập đến vấn đề này
qua bài viết 'Cách
mạng dân chủ cho Việt Nam, khi nào sẽ đến?' trên
báo Thông Luận (số 256). Điều khiến chúng tôi vui mừng và
muốn cám ơn độc giả đã đặt câu hỏi này đó là việc
độc giả cho rằng 'cá nhân tôi thấy giá trị Hoà Giải
và Hoà Hợp Dân Tộc là quan trọng nhất cho bài toán Việt
Nam'. Như vậy là chúng ta đã 'đồng thuận' với nhau
trên lập trường, vốn vẫn còn gây tranh cãi của THDCĐN. Vấn
đề quan trọng mà độc giả ưu tư là việc thực thi giá trị
này như thế nào? Đây là câu hỏi rất cần thiết và câu trả
lời cũng cần rõ ràng và dứt khoát.
Xin trích một đoạn trong bài Cách mạng dân chủ cho Việt
Nam, khi nào sẽ đến?': "Một lời nói thêm về hoà
giải và hoà hợp dân tộc. Hoà giải và hoà hợp dân tộc là
một trong ba lập trường căn bản của Tập Hợp Dân Chủ Đa
Nguyên. Hoà giải không có nghĩa là bỏ qua tất cả mọi chuyện
trong quá khứ, hoà giải để có cái nhìn đúng đắn về quá
khứ, để mang lại công bằng cho những nạn nhân trong quá
khứ. Những người bị oan trái dưới chế độ cũ sẽ được
chính quyền mới xin lỗi và bồi thường thích đáng về tinh
thần cũng như vật chất. Trong khi đó hoà giải cũng là để
hướng tới tương lai, chính quyền dân chủ sẽ không bao giờ
hành động như chính quyền cộng sản trong quá khứ, có nghĩa
là trong tương lai sẽ không có bất kỳ một vụ án chính trị
nào thậm chí sẽ còn có một đạo luật cấm nhà nước truy
tố bất cứ ai vì những chức vụ họ đã từng giữ. Chúng ta
phải nhìn nhận một sự thật là việc đảng cộng sản cầm
quyền trong thời gian qua cùng với những sai lầm của họ cũng
là một phần của lịch sử Việt Nam cận đại. Chúng ta lấy
những bài học đau thương đó để rút ra những kinh nghiệm cho
hiện tại và tương lai. Có nghĩa là chúng ta quyết không để
những chuyện như vậy xảy ra nữa.
Hoà giải là việc phải làm trước khi chúng ta có thể hoà
hợp với nhau. Sự hoà giải đó phải được đặt trên nền
tảng của thái độ khiêm tốn, sự nhìn nhận rằng những
người từng xung đột với mình cũng có lý do của họ. Một
dân tộc cũng như một gia đình sau một cuộc xung đột chỉ có
hai lựa chọn: Một là hoà giải để tiếp tục chung sống và
xây dựng một tương lai chung. Hai là không hoà giải và chấp
nhận tan vỡ. Hoà giải và hoà hợp dân tộc là ngôn ngữ và
lập trường của những người không muốn nước Việt Nam tan
vỡ.
Sau khi dân tộc Việt Nam hoà giải với nhau thì chúng ta sẽ
cùng 'hoà hợp', chữ "hoà" ở đây còn có nghĩa là "biến
mất trong", như đường hoà tan trong nước. Hoà hợp có nghĩa
là gắn bó mật thiết và triệt để thành một. Vậy hoà hợp
dân tộc là 'đoàn kết dân tộc ở mức cao nhất'. Đó là
một tình trạng lý tưởng mà người ta chỉ có thể cố gắng
tối đa chứ không bao giờ đạt tới được một cách trọn
vẹn. Tập Hợp Dân Chủ Đa Nguyên sẽ cố gắng ở mức cao
nhất để dân tộc Việt Nam có thể hoà hợp với nhau là
một.
'Hoà giải và hoà hợp' để quên đi quá khứ đầy đau
buồn của dân tộc Việt Nam. Hoà giải và hoà hợp để cùng
nhau mở ra một trang sử mới cho VN, trang sử của tự do và dân
chủ. Nếu được Quốc hội mới đồng ý thì chúng ta sẽ lấy
Ngày 30 tháng Tư hàng năm làm 'Ngày Hoà Giải Dân Tộc'.
Việt Nam sẽ có một ủy ban đặc biệt đó là "Ủy Ban Hoà
Giải Dân Tộc' để làm trọng tài giải quyết các vấn đề
liên quan đến nhu cầu hoà giải giữa các tầng lớp nhân dân
Việt Nam".
'Hoà giải và hoà hợp dân tộc' không hề có nghĩa là bắt
tay với chế độ cộng sản hay qui phục chế độ cộng sản
mà ngược lại 'Hoà giải dân tộc' là đưa tay ra cho những
người cộng sản Việt Nam còn có lương tâm, để họ cùng
đứng về phía những người dân Việt Nam đang đấu tranh cho
dân chủ và tự do.
Hoà giải và hoà hợp dân tộc không phải là 'Hoà giải và
hoà hợp' với chính quyền cộng sản mà là 'Hoà giải và
hoà hợp' giữa các thành phần dân tộc đã bị quá khứ
đẩy vào thế xung đột, kể cả với những thành phần lương
thiện trong đảng cộng sản, với những người cộng sản mong
muốn Việt Nam có dân chủ và như vậy 'Hoà giải và hoà
hợp' chính là điều kiện cốt lõi để cô lập và đánh
bại tập đoàn độc tài ngoan cố.
Hoà giải và hoà hợp với những thành phần tiến bộ trong
đảng cộng sản để ngày Việt Nam có dân chủ đến nhanh hơn.
Như vậy, đây là một 'sách lược' để giành thắng lợi
trong cuộc cách mạng dân chủ. Và khi đã có dân chủ rồi thì
Hoà giải và hoà hợp dân tộc sẽ trở thành 'giá trị
tinh thần căn bản của mọi chính sách cho nhiều thế hệ tới.
Hoà giải dân tộc để xoá bỏ những hận thù và hiềm khích
của quá khứ để đi đến hoà hợp dân tộc trong cố gắng
xây dựng một tương lai chung'. 'Hoà giải người
Việt Nam với đất nước Việt Nam là điều phải làm để
phục hồi lòng yêu nước, một yếu tố không thể thiếu nếu
chúng ta còn muốn một tương lai cho Việt Nam. Muốn như thế
nhà nước, người đại diện đất nước, phải là một nhà
nước khiêm tốn, hiền hoà. Tổ quốc Việt Nam phải được
cảm nhận như một tình yêu và một dự án tương lai
chung'. 'Vượt lên trên những sôi động nhất thời,
hoà giải và hoà hợp dân tộc cũng là một đoạn tuyệt lịch
sử cần thiết để bẻ gãy cái vòng luẩn quẩn của hận thù
và chia rẽ đã giam hãm chúng ta từ nhiều thế kỷ qua, nhất
là từ nửa thế kỷ nay. Đây là một đoạn tuyệt lịch sử
rất khó khăn vì ý niệm hoà giải dân tộc hoàn toàn thiếu
vắng trong tâm lý chính trị Việt Nam'. 'Hoà giải và
hoà hợp dân tộc là điều kiện cần cho thắng lợi của cuộc
vận động dân chủ hiện nay và cũng là điều kiện cần cho
thành công của cố gắng phục hưng đất nước ngày mai'.
(Dự Án Chính Trị)
Trong tinh thần đó, THDCĐN đã làm được nhiều việc, ví dụ
THDCĐN là tổ chức chính trị duy nhất của người Việt ở
hải ngoại đã nhận được được nhiều cảm tình của các
nhà dân chủ trong nước. THDCĐN cũng đã kết hợp với một
số trí thức trong nước xuất bản bán nguyệt san báo
"Tổ Quốc". THDCĐN cũng là tổ chức đã qui tụ
nhiều thành viên xuất thân từ chế độ cộng sản từ trong
nước cũng như ở Nga và Đông Âu. Một thông điệp khá rõ
ràng của THDCĐN gửi đến người dân Việt Nam qua lập trường
"hoà giải và hoà hợp dân tộc' đó là: chúng tôi là hiện
thân của tương lai, chúng tôi nhìn nhận mọi người Việt Nam
đều là anh em và chúng ta sẽ cùng nhau xây dựng một tương lai
chung, một tương lai mà mọi người Việt Nam đều có thể
chấp nhận được.
Nguyễn Gia Dương trả lời
Đầu tiên, cám ơn bạn đã tán thành ba giá trị căn bản mà
THDCĐN chọn làm nền tảng cho dự án chính trị xây dựng đất
nước. Thật ra, vào thập niên 80 và 90, THDCĐN đã bị chống
phá kịch liệt và cũng đã là nạn nhân của những hành vi thô
bạo chỉ vì chủ trương ba giá trị này.
Ngày hôm nay, hai trong ba giá trị này (Dân chủ Đa nguyên; Bất
bạo động) đã có được đồng thuận căn bản. Phong trào dân
chủ đã giành được thắng lợi tư tưởng nhất định, mặc
dù cuộc đấu tranh đã mất đi 28 năm.
Chỉ còn giá trị thứ ba là chưa đạt được đồng thuận cao:
Hoà giải & Hoà hợp Dân tộc (HG&HH DT). Đây cũng là giá trị
quan trọng nhất cho bài toán Việt Nam. Vì vậy cá nhân tôi rất
tán đồng phương thức cụ thể hoá vấn đề để dứt khoát
giành lấy thắng lợi tư tưởng cuối cùng.
1. HG&HH DT với ai?
Khi đề cập đến cụm từ HG&HH Dân tộc, có lẽ tất cả
chúng ta đã đồng ý đối tượng của hoà giải là người
Việt Nam với người Việt Nam. Chúng ta cần hoà giải người
Việt Nam có tôn giáo khác nhau; người thành thị với người
thôn quê; các sắc tộc người Việt với nhau; người Bắc với
người Trung và với người Nam; người Cộng sản với người
Quốc gia; người sống ở nước ngoài với người trong nước.
Chúng ta cũng cần hoà giải người Việt Nam với đất nước
Việt Nam.
Dân tộc nào cũng cần hoà giải. Nhưng có lẽ dân tộc Việt
Nam có nhu cầu hoà giải hơn cả. Nguyên do là những cuộc nội
chiến khốc liệt đã xảy ra, nhất là cuộc nội chiến vừa
qua.
2. HG&HH DT có những bước nào?
Nếu tôi hiểu rõ câu hỏi, có hai giai đoạn:
1) Trong giai đoạn đấu tranh cho dân chủ, và
2) Sau khi đã có được dân chủ.
Trong cả hai giai đoạn này, mọi tổ chức chính trị lương
thiện và một chính quyền có trách nhiệm phải liên tục và
thành thực tôn trọng giá trị cũng như đưa tinh thần HG&HH DT
vào mọi chủ trương, chính sách và mọi hành động.
3. Hoà giải ra làm sao?
3a. Trong giai đoạn đấu tranh cho dân chủ:
- Một cách cụ thể, chúng ta có thể bắt đầu bằng những
lời lẽ lịch thiệp với nhau. Không nên cường điệu hay khiêu
khích khi bước vào tranh luận. Những thái độ như trên chỉ
mang lại bất bình và bất đồng.
- Ngoài ra, nên dứt khoát từ bỏ bạo lực hay sức mạnh làm
giải pháp cho những tranh chấp, ngay cả khi sức mạnh đó dựa
vào đa số. Đã bao lần, tôi chứng kiến những cuộc họp của
người Việt Nam với những tổ chức ngoại vi của một vài
đảng phái. Họ bỏ phiếu cùng một chiều hướng rồi, nhân
danh đa số, áp đặt đường hướng của họ. Với thời gian,
hành động này đã bị tẩy chay. Nhưng nó cũng để lại nhiều
tỵ hiềm và làm tổn thương cho tinh thần hoà giải và hoà
hợp.
- Song song đó, cũng nên bỏ vào sọt rác cụm từ «bạo lực
cách mạng» cho dù công cuộc dân chủ hoá đất nước là một
cuộc cách mạng vô tiền khoáng hậu tại Việt Nam.
- Cuối cùng, nên khuyến khích và tham gia những hoạt động tuy
âm thầm nhưng có hiệu quả hàn gắn những đổ vỡ của quá
khứ. Những hoạt động từ thiện và liên đới, những sinh
hoạt của các tổ chức phi chính phủ tại Việt Nam và, ngay
tại hải ngoại, những cố gắng liên hệ giữa cộng đồng
Việt Nam và du sinh v.v. đều là những công tác cần được
tuyên dương: Chúng gián tiếp góp phần san bằng những thành
kiến, những ngộ nhận và những hố sâu ngăn cách giữa
người Việt Nam.
Ở địa vị của mình, THDCĐN đã thành lập Nghĩa Hội Việt
Nam Tự Do để yểm trợ các anh em dân chủ trong nước. Nghĩa
Hội đã âm thầm giúp đỡ vô điều kiện rất nhiều nhân
vật đã mắc nạn vì dấn thân cho dân chủ. Có lẽ nhờ chủ
trương HG&HH DT và nhờ những hỗ trợ âm thầm này mà phần
đông anh em dân chủ trong nước đã dành cho THDCĐN một tình
cảm đặc biệt.
3b. Một khi đã giành được dân chủ:
Chúng ta cần một chính sách và một bộ luật HG&HH DT.
- Chính sách này sẽ duyệt qua và tuyển chọn những định
hướng lớn của HG&HH DT.
- Bộ luật kia sẽ cố gắng giải thích và khuyến khích những
sinh hoạt nhằm phát huy tinh thần HG&HH DT và sẽ nghiêm cấm
mọi vụ án chính trị. Có nghĩa là, trừ một vài trường hợp
đặc biệt và phải được bộ luật HG&HH DT định nghĩa và
liệt kê rành mạch, nhà nước sẽ tuyệt đối không có quyền
truy tố bất cứ cá nhân nào vì trách nhiệm hay vì chức vụ
họ đã nắm giữ trước đó.
- Nước Việt Nam sẽ là quốc gia mà HG&HH DT sẽ được nâng
lên hàng quốc sách. Cụ thể hơn, khái niệm HG&HH DT sẽ được
đưa vào Hiếp pháp như một giá trị bất khả xâm phạm.
- Ở một Việt Nam dân chủ, chúng ta sẽ nghiêm trị những hành
động, những thái độ, những ngôn ngữ và ngay cả mọi ý
đồ đi ngược lại với tinh thần HG&HH DT. Đồng thời chúng ta
sẽ cố gắng phục hồi danh dự cho những nạn nhân của sự
mù quáng và tệ nạn độc quyền lẽ phải trong quá khứ.
- Một đề nghị cụ thể hơn nữa: Thay vì là ngày chiến
thắng của phiá này, nhưng cũng là ngày quốc hận của phiá
kia, nên chọn ngày 30.04 làm ngày HG&HH DT Việt Nam. Trong ngày
đó, khi ra đường, mọi người nên bắt tay nhau và, nhân danh
sự liên tục của đất nước, chúng ta sẽ nhận và tha lỗi
cho nhau để nhìn nhau như anh em.
4. Cơ quan nào làm trọng tài nếu một bên không chấp
nhận?
Thật ra hoà giải là một thái độ tự nguyện xuất phát từ
đồng tình. Chúng ta có thể chế tài những hành vi chống phá
hoà giải, nhưng không thể cưỡng bức mọi người phải hoà
giải với nhau.
Vì vậy, khó có thể bàn đến việc ai làm trọng tài trong một
tranh chấp khi một bên không chấp nhận hoà giải.
5. Vậy thì… làm sao có thể hoà giải với chính quyền
Cộng Sản và người dân Việt Nam khi Đảng Cộng Sản Việt Nam
là người nắm quyền lực lớn nhất lại không chịu hoà
giải?
- Theo suy nghĩ của tôi, nếu đạt được hoà giải giữa đại
đa số người Việt Nam với nhau thì tự khắc một chính quyền
bắt buộc phải nhập cuộc nếu họ không muốn bị đào thải.
Trong một xã hội, khi một khái niệm đã trở thành một đồng
thuận nền tảng thì không có một thế lực lượng nào (ngay
cả chính quyền) có thể đối chọi lại được. Vì nhu cầu
tự tồn, một chính quyền dù phi lý và ngang ngược đến đâu
đi nữa cũng nhận diện ra ngõ cụt và cố gắng tìm đường
đi ra. Lúc đó «cho ăn kẹo», họ cũng không dám từ chối hoà
giải.
- Ngược lại, nếu không đạt được hoà giải giữa người
Việt Nam thì chính quyền hiện nay vẫn vững như bàn thạch dù
họ đã rất yếu và rất kém. Anh em THDCĐN chúng tôi thường
nói với nhau: «Một chế độ độc tài không sợ người dân
ghét họ mà chỉ sợ người dân thương nhau. Và chính quyền
Việt Nam hiện nay không là ngoại lệ!». Nhưng bước đầu để
mọi người Việt Nam có thể gần gũi và thương yêu nhau là
gì, nếu không là hoà giải và hoà hợp? Xin lấy một thí dụ
rất cụ thể nhưng cũng thật đáng buồn. Cách đây không lâu
đã xảy ra vụ giáo xứ Tam Toà. Một trong những hiện tượng
đáng ghi nhận là việc chính quyền đã huy động được một
nhóm lương dân đến phá rối những sinh hoạt ôn hoà của giáo
dân. Những lương dân này đã vô tình tiếp tay với những
phần tử «đầu gấu» và đã trở thành đồng minh khách quan
của chính quyền. Tại sao lại như vậy? Sự thiếu vắng của
hoà giải giữa lương dân và giáo dân chính là thủ phạm đáng
nguyền rủa. Nhưng nếu còng đầu được tỵ hiềm? Nếu tống
cổ được hận thù ra khỏi đầu óc người Việt Nam? Nếu
chúng ta hoà giải được với nhau? Lúc đó, một chính quyền
thô bạo và ngoan cố nhất cũng không dám mạnh tay đàn áp.
- Cuối cùng, tôi cũng cảm nhận một hiện tượng không ổn
trong tri thức người Việt Nam: Cái gì cũng nhà nước, cái gì
cũng chính quyền. Hình như không có chính quyền thì mọi
người đều bó tay, nhất là khi chính quyền có tiền để dỗ
dành và có nhà tù để răn đe. Luẩn quẩn trong trạng thái này
chỉ đem lại bế tắc khi một chính quyền không chấp nhận
hoà giải.
Chúng ta nên có một nhận thức khác, nhận thức của con
người tự do. Tôi có nhiều bạn đồng nghiệp người Anh,
Đức hay Mỹ. Trái với người Pháp, họ chẳng bao giờ trông
đợi gì ở nhà nước. Họ muốn làm việc gì thì tự tìm cách
tổ chức để thực hiện. Trong trường hợp có mâu thuẫn với
chính quyền, họ cố gắng tạo một liên kết lớn để đương
đầu với chính quyền và bắt chính quyền phải nhượng bộ.
Khi họ có được đồng thuận lớn thì chính quyền thường
chạy theo vuốt ve và hết lời khen ngợi họ. Họ chính là
những con người độc lập và tự lập. Vì vậy họ là những
con người tự do và chẳng bao giờ xin xỏ hay chờ đợi gì ở
chính quyền.
Ngay cả lịch sử đấu tranh giành độc lập của Ấn Độ cũng
cho chúng ta một bài học đáng quý. Tương quan lực lượng lúc
đó rõ ràng là «châu chấu đá xe». Nhưng người Ấn Độ
chẳng xin xỏ và cũng chẳng cần Thực dân Anh ban bố gì. Một
cách ôn hoà, họ cố gắng hoà giải mọi tầng lớp xã hội,
mọi đẳng cấp và mọi tôn giáo để tạo được sức mạnh
và đòi hỏi quyền lợi của người Ấn Độ. Và rồi…
«tưởng đâu chấu ngã, ai ngờ xe nghiêng».
Trở lại với Việt Nam, nếu chúng ta nói được với nhau:
«Mặc kệ chính quyền! Chúng ta cứ tự động và cố gắng hoà
giải với nhau. Rồi sẽ có ngày họ phải chấp nhận và nhập
cuộc, nếu họ không muốn bị dòng thác HG&HH DT cuốn đi».
Đạt được đồng thuận này, có lẽ cuộc vận động cho dân
chủ sẽ có được bước đại nhảy vọt.
Một lời cuối và cũng là lời lạc quan:
- Đa nguyên có nhu cầu dung hoà nhiều ý kiến khác nhau (có khi
đối chọi nhau); và dung hoà thường xuất phát từ thái độ
hoà giải và hoà hợp;
- Bất bạo động đòi hỏi đối thoại vì không thể dùng vũ
khí để loại trừ một ai; và đối thoại cần được tinh
thần hoà giải mở đường, nhất là sau một xung đột.
Nói một cách khác, một khi đã nhìn nhận Đa nguyên và Bất
bạo động như những lập trường đấu tranh thì việc chấp
nhận giá trị Hoà giải và Hoà hợp Dân tộc là một hệ quả
tự nhiên và bắt buộc.
Chúng ta không nên mất quá nhiều thời giờ để đi đến kết
luận này.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét