ĐỖ VIỆT KHOA
Đọc bài ni tui cảm được tâm trạng của Đỗ Việt Khoa hiện thời dù anh chỉ nói chung, như một luận đề chứ không phải một tâm sự về hoàn cảnh riêng của mình. Tui biết anh đang rất lẻ loi và đang đứng trước sự lựa chọn đau đớn, rằng tiếp tục đấu tranh hay chấp nhận im lặng để được an thân. Bất kì ai ở trong trường hợp của Đỗ Việt Khoa, từ vị trí người đương thời trở thành kẻ thất thế, đều ở trong tâm thế đắng cay và tủi hận như rứa cả.
Tui không quen anh, chưa gặp anh lần nào, chỉ qua báo chí mà biết anh là ai và cuộc đấu tranh tuyệt vọng của anh ở trường Vân Tảo. Khó lắm, cuộc đấu tranh giữa công bằng với vô đạo đã khó nhưng không khó bằng giữa sự hồn nhiên trong sáng với đểu cáng đê tiện. Nói thiệt tui không rõ thực hư cuộc đấu tranh của anh ra sao nhưng tui có cảm giác anh đang mắc phải một vài sai lầm mà những người đấu tranh như anh thường mắc phải. Ấy là từ chỗ đấu tranh trên tinh thần xây dựng anh đã bị người ta đẩy vào và cuốn theo một cuộc đấu tranh sống còn, cuộc đấu tranh có mày không tao. Âý là anh nhầm lẫn giữa đồng đội với bọn giả danh và những kẻ hành nghề “xuýt chó vào bụi”. 30 năm làm báo của mình tui đã chứng kiến biết bao người đấu tranh chống tiêu cực thất bại. Thời xã hội suy đồi, thời của tham nhũng và đạo đức giả chứ không phải thời của liêm chính, thì khó có ai chống tiêu cực như anh mà thành công được cả. Nếu có thành công cũng chỉ nhất thời, chỉ ít lâu sau người ta sẽ lật ngược thế cờ, chắc chắn như vậy. Loại trừ lý do khách quan đó ra, có lý do chủ quan từ phía những người đấu tranh chống tiêu cực là không biết lượng sức mình, nôn nóng rũ sạch một lần cho xong hơn là kiên trì đi lên từng bước một. Nếu không biết mình là ai, sau lưng mình trước mặt mình như thế nào, và nếu ngộ nhận về bản thân và vị trí mà mình đang có thì chắc chắn sẽ chuốc lấy thất bại.
Lời nói thật thường khó nghe nhưng là lời tâm thành, xuất phát từ sự ngưỡng mộ và khâm phục đối với nhà giáo can trường Đỗ Việt Khoa.
Sau đây mời bà con đọc bài viết của Đỗ Việt Khoa:
Xem trên youtube, thấy cảnh một đàn trâu chiến đấu với cả bầy đàn sư sử để cứu 1 con nghé.Loài trâu ngu si còn biết làm như thế: vừa biết đấu tranh sinh tồn cho bản thân, nhưng cũng biết đấu tranh vì đồng loại.
Loài người có được như loài trâu đó không?
Để có được cuộc sống như hôm nay, mọi người Việt Nam cần phải cảm ơn các thế hệ đi trước đã dày công đấu tranh góp phần dựng nước và giữ nước. Đó là những thế hệ anh hùng, những thương binh liệt sĩ, những người dấn thân đấu tranh bảo vệ và xây dựng đất nước từ ngàn xưa tới nay.
Đất nước còn tồn tại nhiều bất cập. Không thể bằng lòng và làm ngơ để các vấn đề bất cập đó tồn tại. Phải tiếp tục đấu tranh với nó.
Triết học Mác-Lê nói đấu tranh là động lực phát triển xã hội.
Đồng thuận 1 cách giả dối thì đó là tai họa. Giả mù-điếc-câm trước cái xấu đó là sống hèn. Đảng CS cũng khuyến khích đấu tranh phê bình và tự phê bình đó thôi.
Xã hội càng nhiễu nhương thì đấu tranh càng phải quyết liệt.
Trên thực tế đấu tranh luôn hiện hữu trên mọi mặt trận kinh tế- xã hội- chính trị. Tra trên google hai chữ đấu tranh, thấy xuất hiện 48 triệu kết quả tìm kiếm, đủ thấy lĩnh vực đấu tranh là rất rộng.
Từ đấu tranh với những thói hư tật xấu nhỏ nhặt đến những vấn đề chính trị xã hội to tát như làm cách mạng kiểu Tuy-ni-di hay Aicập.
Bất cứ thời đại nào thì giới trí thức cũng là tiên phong trong đấu tranh. Quan chức có tâm thời nào cũng đấu tranh. Công dân yêu nước cũng đấu tranh. Đấu tranh bằng mọi kế sách có và không có trong binh pháp Tôn Tử, từ đấu tranh không công khai đến đấu tranh công khai trực diện.
Nhà báo nhà văn và giới bloger thì đấu tranh bằng ngòi bút. Giới này có nhiều người viết rất thâm sâu. Họ viết đủ kiểu mức độ nặng nhẹ nói khéo hay quết liệt thẳng thừng. Có anh muốn mắng Ta, nhưng lại mượn Tây mượn Tàu để mắng. Người đọc đủ khôn để hiểu. Báo chính thống không làm được thì có blog, có diễn đàn.
Quèn như anh thư ký, hễ quan mà đưa ra văn bản gì gì là phô tô dư vài tờ để…dành. Muốn công khai tên nào hủ hóa trong 1 bản danh sách đen nào đó, họ gửi tứ xứ tới đủ các cấp lãnh đạo, rồi đưa ngay lên mạng. Tài thánh mà truy tìm được ai đưa lên. Có bài, chỉ cần có mặt trên báo mạng 5 phút thôi (rồi phải gỡ xuống) cũng là thành công. Nội bộ quan chức cũng có đấu tranh, có điều người ta thích dùng chữ đồng thuận để phủ nhận nó. Quốc hội vừa qua là 1 ví dụ minh chứng: Những ĐBQH có tâm đã mạnh dạn lên tiếng về nhiều vấn đề nóng của đất nước.
Cuộc đấu tranh có thể tự phát hay không tự phát. Có thể thành công hay thất bại. Có thể có tác dụng nhiều hay ít.
Ngược lại cũng có phe phản đấu tranh. Phe này ngoài đám thường dân với những thói hư tật xấu bị phê phán thì đa số là những kẻ có quyền và tiền với đủ căn bệnh đục khoét tham nhũng, dối trá lộng hành, đội trên đạp dưới, bán nước hại dân. Theo đuôi là đám nịnh bợ, cổ vũ, tán tụng chúng để cầu lợi.
Để vô hiệu hóa đấu tranh, chúng sử dụng mọi công cụ, mọi thủ đoạn từ tinh vi đến dối trá trắng trợn, tìm mọi cách bịt mồm, ngăn chặn dân chủ, hoặc sử dụng vũ lực. Chúng sẵn sàng kiếm cớ bỏ tù những kẻ mạnh mồm dám nói sự thật. Vì vậy nhiều thế hệ đấu tranh đã phải trả giá đắt bằng tù đày.
Ngẫm lại các thế hệ cách mạng tiền bối như Phan Chu Trinh, Nguyễn Thị Minh Khai, Trần Phú, Lê Hồng Phong,… hay Che Guevara ở Cu Ba.. chúng ta mãi nhớ ơn họ và thán phục tinh thần bất khuất của họ. Họ đấu tranh không màng lợi ích, bị bắt nhất định không khai báo. Không như vài anh “dân chủ”, vừa bị giam đã thấy xin khoan hồng, xin nhận tội.
Ở giữa phe đấu tranh và phản đấu tranh (Không kể người dân đen bận mưu sinh) là nhóm người mà “gió chiều nào theo chiều ấy”. Nhóm này luôn luôn được lợi từ cả hai phía: Nếu phe đấu tranh thành công thì họ cũng được hưởng dân chủ công bằng. Nếu không thì vẫn được lòng phe phản đấu tranh. Thậm chí sẽ vinh thân phì gia, công danh đầy nhà là đằng khác. Đáng tiếc, nhóm này ngày càng đông và khối người muốn học theo vì coi đó là cách sống khôn.
Một sự thật là đã vài năm nay, về phía các lãnh đạo cao cấp của VN, rất ít nghe, ít thấy các vị khuyến khích động viên nhân dân đấu tranh. Và bản thân các vị hàng ngày đọc được nhiều vụ việc rất bức xúc trên báo chí nhưng rồi cũng im lặng không lên tiếng. Ngày càng nhiều những vụ án oan, những vụ quan chức phạm tội kinh thiên động địa… nhưng chỉ thấy các vị im lặng.
Thường thì cái tốt, cái thiện thắng thế. Khi cái xấu nó cực điểm, nó thắng thế thì đó là thời loạn. Lúc đó cách mạng sẽ bùng nổ.
Một chính quyền mà biết khuyến khích người dân đấu tranh hiệu quả thì đất nước phát triển, chế độ sẽ tồn tại bền vững, xứng đáng để hô “muôn năm”. Ngược lại mà bịt mồm, đàn áp, bảo kê cho cái xấu thì sẽ cản trở sự phát triển, gây mất dân chủ, làm bùng nổ tệ nạn.
Khi đó sẽ ngày càng nhiều người muốn đấu tranh, muốn làm cách mạng.
ĐVK’s blog
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét