“Trong nhiều năm liền, với chức phận là một nhà báo ăn lương, tôi luôn phải viết cả những điều không muốn viết. Ừ thì cũng như muôn vàn nhà báo khác thế thôi. Đó là những bài báo viết không cần suy nghĩ, không động não, không tư duy, viết khoán cho đủ chỉ tiêu bài vở nhận lương hàng tháng. Những bài báo vô thưởng vô phạt mà tự thân mình phải xấu hổ khi núp dưới bút danh khác”
Đào Tuấn – Sáng qua, ngồi trong giao ban, mình nhận được tin nhắn của Đại ca Trương Duy Nhất “Đọc bài mới đặc biệt trên Truong Duy Nhat”. Cái tít bài- hình như mình cũng đã linh cảm thấy từ vài hôm trước “Nghỉ báo viết blog”: Nếu không có quyền viết tất cả những điều mình muốn, thì…nghỉ làm báo để viết được những điều mình cần viết. Đến nửa đêm, Ma Thanh Hải hốt hoảng gọi điện: Ông đã biết tin gì chưa? Trương Duy Nhất đã nộp đơn xin thôi việc. Thế là cuối cùng cái con người ngang như cua đó đã đi tới tận cùng của sự ngang tàng. Và khi Trương Duy Nhất đã quyết thì chả còn thay đổi được gì nữa.
Cách đây chỉ 3 hôm, mình điện thoại hỏi rằng: Anh có khoẻ không? Có bình an không. Trương Duy Nhất ậm ờ tí chút rồi gọi lại cho mình bằng một số sim rác, bảo đến giao thừa sẽ có 1 entry đặc biệt, chờ đến lúc đấy đọc rồi sẽ biết. Nhưng hoá ra, bi kịch chung của người cầm bút, có người có thể chịu đựng được cả đời, có người lại không thể chịu đựng thêm dù chỉ 1 ngày, 1 phút.
3-4 lần bị địa phương đề nghị trục xuất khi bêu xấu họ lên mặt báo. Cứ đánh ai là y như rằng người đó được thăng quan tiến chức. Liên tục bị có ý kiến, bị nhắc nhở do…viết blog. Và ngay cả đến ngôi nhà của mình cũng bị kẻ gian “đập hộp”. Và tệ nhất, bị cắt bỏ những câu, những chữ mà mình tâm đắc.
“Trong nhiều năm liền, với chức phận là một nhà báo ăn lương, tôi luôn phải viết cả những điều không muốn viết. Ừ thì cũng như muôn vàn nhà báo khác thế thôi. Đó là những bài báo viết không cần suy nghĩ, không động não, không tư duy, viết khoán cho đủ chỉ tiêu bài vở nhận lương hàng tháng. Những bài báo vô thưởng vô phạt mà tự thân mình phải xấu hổ khi núp dưới bút danh khác”. Nhưng đây đâu đã phải là bi kịch lớn nhất, bởi chí ít từ lâu anh đã từ chối, đã giữ được cái quyền “không nói những điều người ta ép buộc nói”. Bởi nhiều người cầm bút giờ còn bi kịch hơn khi hàng ngày phải viết những điều không giống với sự thật. Bởi hàng ngày, dù không tin, nhưng vẫn phải viết ra một điều không thật– một cách khéo léo đến dối trá, để thuyết phục người đọc tin rằng đó là sự thật. Bởi ngẫm ra, đâu phải ai cũng thoát ra ngoài chuyện áo cơm như Trương Duy Nhất!
“Thật ra, tôi đã có ý này từ mấy năm trước. Vì thế, bạn đọc thấy đấy, tôi không coi trang blog của mình là một chiếu rượu hay giản đơn là một cuộc chơi bông lơn. Tôi lập và viết blog với ý thức trách nhiệm hơn cả… viết báo! Tôi chăm chút đêm ngày từng câu chữ, từng dấu phẩy, từng vết vệt xước, cẩn trọng, nâng niu, và cũng đã từng… khóc khi nhìn nó biến mất trên màn hình sau mấy vụ tin tặc cướp đoạt mật khẩu và xóa sạch cách đây vài tháng.
Vì thế với tôi, đó là một quyết định vui và nhẹ nhàng. Để tránh những đồn suy có thể xuất hiện từ chuyện này, tôi xin thưa rõ rằng: việc nghỉ làm báo để viết blog là quyết định chủ động từ tôi, không hề có một yếu tố tác động từ bất cứ ai hoặc cơ quan quản lý nào, cũng như không do bởi từ cơ quan báo nơi tôi công tác”. “Trương Duy Nhất không phải là trang lề trái, càng không phải là trang phản động hay kích động sự thù hằn, chống phá chế độ.
Trương Duy Nhất là trang lề phải và viết theo lẽ phải!
Dù sao cũng xin chúc mừng sự lựa chọn của anh, dù sự lựa chọn đó làm cho không ít người cảm thấy cay đắng.
http://vn.360plus.yahoo.com/tuanddk/article?mid=5082
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét