Tue, 03/15/2011 - 04:44 — daotrungdao
Đào Trung Đạo, RFA
Khi Phạm Công Thiện đột nhiên vắng bóng ở Quận Cam, Miền Nam California quãng dăm bảy năm về trước chúng tôi không có dịp gặp nhau nữa. Trong số bạn hữu văn nghệ thân thiết Phạm Công Thiện là kẻ đi hay ở chỗ này chỗ khác đối với chúng tôi là chuyện “cơm bữa”, chúng tôi không thắc mắc tìm hiểu. Nhất là từ khi anh nhập vào nhóm nhưng nhà văn vô xứ chúng tôi chọn nước Mỹ làm nhà. Vì Phạm Công Thiện là thế. Không thắc mắc nhưng chúng tôi luôn nghĩ Phạm Công Thiện vẫn đang sống ở đâu đó, rồi ra sẽ lại gặp nhau. Như đã nhiều lần như thế. Nhưng sự an tâm của tôi đã không còn nữa khi được tin Phạm Công Thiện qua đời vào ngày 8 tháng 3, 2011 ở Houston Texas. Chút an ủi cuối cùng với tôi khi đọc tin tức do gia đình phổ biến cho biết Phạm Công Thiện trong những ngày cuối cùng “dường như biết trước thời điểm ‘sẽ đi’, và trong ngày cuối cùng của cuộc đời đã dặn gia đình ‘không làm tang lễ rườm rà, chỉ hỏa thiêu’. Chiều cùng ngày [PCT] thấy mệt dần. bắt đầu nhập định, và ra đi nhẹ nhàng.” Lời dặn dò “không làm tang lễ rườm rà” của Phạm Công Thiện làm tôi nhớ tới bậc đại trí Nguyễn Khuyến làm thơ dặn dò con cháu làm đám tang cho mình: “Đồ tống táng chớ nề xấu tốt, Tưới cho thầy một cút rượu bia, Lại thuê một lũ thợ kèn, Vừa đi vừa thổi mỗi bên năm thằng.” Nghĩa là một đám tang đơn giản, không rườm rà.
Từ khi về Houston Texas ở Phạm Công thiện thay đổi hoàn toàn lối sống: nếu trước đây Phạm Công Thiện hay có mặt trong những sinh hoạt văn học nghệ thuật hay trong những bàn rượu quây quần thân hữu thì nay Phạm Công Thiện hoàn toàn sống qui ẩn. Những lần tôi về Houston mấy năm trước đây thường gặp Đặng Phùng Quân, Tô Thùy Yên, Gs Trần Quí Phiệt...tôi không nghe bạn bè nói có gặp Phạm Công Thiện, tuy có nghe nói Phạm Công Thiện đã di chuyển về ở Texas.
Vậy là Phạm Công Thiện đã thực sự “đi xa”. Còn nhớ, vào dịp giáp Tết Tân Mão, nhân khi lật phần mục lục tờ báo Xuân Người Việt, tôi thấy có thơ của Phạm Công Thiện. Từ rất lâu, ngoài gặp mặt nhau khi thì ở ngôi chùa của Thượng tọa Thích Tâm Giác trên Los Angeles, khi thì ở tòa soạn nhật báo Người Việt, khi thì ở các quán tiệm trong vùng Quận Cam, tôi không theo dõi những bài viết của bạn. Nhưng lần này – có khi là “điềm gở” - tôi đã đọc những bài thơ và lướt qua bài “Đi Tìm Một Cái Gì Khác: Một cái gì dường như là hố thẳm Sự Không Huyền Thoại về Bồ Đề Đạt Ma” của Phạm Công Thiện đăng trên tờ Xuân Tân Mão Người Việt. Hóa ra đây là những bài thơ đăng báo cuối cùng của Phạm Công Thiện! Và một điềm báo: “Đi Tìm Một Cái gì Khác”!
Với tôi Phạm Công Thiện trước hết là một thi sĩ. Và khi tôi nói với anh điều này Phạm Công Thiện đã ôm choàng tôi.
Thay cho lời ai điệu tôi chép lại ba bài thơ cuối cùng của Phạm Cộng thiện:
1. Bài Thơ Mùng Hai Tết Canh Dần
Sống không thơ tôi chết từ lâu
A đã chết rồi Ô biển dâu
Những cô thiên nữ thơm tho quá
Bay rợp đất trời tìm chỗ đậu
Thiên nữ là tiên nữ trần gian
Thế giới nhân gian bỗng sáng ngời
Bông sen bông súng đỏ trắng vàng
Chim kêu trời sáng nắng thênh thang
Quên là nhớ những gì không nhớ
Chẳng nhớ gì chỉ nhớ mộng mơ
Sương bay đầu núi hồng dang dở
Chẳng còn tiên nữ vẫn còn thơ
Không nhớ màu xanh mãi nhớ nàng
Năm cô thiên nữ đỏ thôn làng
Cỏ xanh cỏ héo đều thơm lạ
chim kêu đêm tối thương hải tang
mỗi ngày thơ đậu ở trên vai
con ó diều hâu ngó thẳng ai
rồi bay cao vút trên đầu núi
im lặng ttrong veo tôi sụp lạy
OM A HÙM con két thong dong
Gái lấy chồng đất trời nứt mọng
Mông mống mộng cô dâu đánh trống
An Ma Ni Bát Nạp Di Hồng
2. Hè xa lại hiện
Hè xa lại hiện đến gần
Một chùm bông dại bất thần trôi sông
Gió hiu hiu thổi từ đông
Ngàn thu bất động rừng hồng trổ bông
Xanh xanh vàng rực lên đồng
Xuân mai vụt nở bềnh bồng cỏ khô
Thong dong mây lặn xuống hồ
Người thơ sụp lạy nửa bồ mộng mơ
Gió chiều thơ thở hong tơ
Người thơ đứng dậy: Bài thơ mất rồi.
3 Một bài thơ nhỏ
Mưa lạnh trời cuối năm
Giường cũ không chỗ nằm
Ngồi thiền đêm rạng sáng
Xương rồng bông đỏ đậm
Đời người chua hơn giấm
Tĩnh lự ngó mưa dầm
Tình yêu là trái ớt
Cúng cơm chạy đêm rằm
Nội không và ngoại không
Thanh tịnh bông xương rồng
Đại không vừa mở cửa
Thắng Nghĩa không bềnh bồng
Loài người sống thơ mộng
Khi gái chưa có chồng
Lúc trai lội ra sông
Bèo giạt trôi bầy ngỗng
Ngan ngỗng sống mỗi ngày
Không uống rượu vẫn say
Người say làm thơ bậy
Nhân loại vẫn khen hay.
Đào Trung Đạo
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét