NGUYỄN THẾ THỊNH
Hôm qua, chính quyền thành phố Đà Nẵng đã ban hành chính sách tiết giảm chi tiêu, theo đó, năm nay, các đơn vị sẽ không được mua sắm xe công và các thiết bị đắt tiền, đồng thời cắt 10% chi phí ở các công sở. Đây là động thái tiếp theo của chính quyền cấp tỉnh, thành phố sau một loạt chủ trương của chính quyền trung ương như tăng tỷ giá ngoại tệ, tăng giá xăng dầu và siết chặt thị trường vàng, đô la…
Giá cả tăng vùn vụt từng ngày, tác động không khác gì một đợt sóng thần vào đời sống nhân dân nói chung và người làm công ăn lương nói riêng.
Có cảm giác như chúng ta đang trên đường trở lại thời bao cấp. Rất có thể, vì nếu lương không tăng, đến khi tăng thì đã lại lạc hậu, thuế thu nhập không giảm, đến khi giảm thì đã lỗi thời; giá vé xe, tàu, máy bay tăng khiến việc đi lại lưu thông sẽ phải hạn chế; hầu như chỉ có cách quay về thời kỳ tem phiếu may ra đời sống công chức mới có thể duy trì đuợc theo tốc độ tăng giá như máy bay siêu thanh hiện nay.
Một đứa cháu gái của tôi mới được nhận vào trường đại học. ba mẹ nó tính làm một cuộc liên hoan để cám ơn và báo tin vui với anh em họ hàng, tôi hỏi lương bao nhiêu, nó bảo 1,8 triệu đồng/tháng, vừa đủ tiền xăng và tiền thuê nhà. Nhưng liên hoan thì không thể dừng lại, dù bữa đó có thể chi mất 6 tháng lương của nó.
Một sinh viên ra trường đã 3 năm nay điện thoại nói với tôi, em đã không nghe lời thầy, bố em cầm đổ đỏ vay 100 triệu đồng chung chi để em được ký hợp đồng rồi. Tôi hỏi, lương tháng bao nhiêu, nó bảo 2,5 triệu. Như vậy nó làm việc và nhịn ăn hơn 3 năm bố mới trả nợ để lấy sổ đỏ về được.
*
Mấy hôm trước được nghỉ học về nhà chơi, con gái tôi hỏi, ba mẹ định cho con học đến đâu? Tôi và mẹ nó đều nói đến tiến sĩ. Con gái cười rồi nói, giá hồi trước, ba mẹ tính toàn bộ chi phí cho con ăn học từ lớp một đến tiến sĩ rồi cho con một cục, con gửi vào tiết kiệm chắc mỗi tháng rút ra cũng bằng lương giáo sư bây giờ, khỏi mệt.
Tôi giật mình, è he, lạ rứa hè?
Theo Nguyễn Thế Thịnh’s blog
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét