Thứ Bảy, 9 tháng 10, 2010

Thơ Đất Nước

Ðất Nước

Khi ta lớn lên Ðất Nước đã có rồi
Ðất Nước có trong những cái "ngày xửa, ngày xưa" mẹ thường hay kể
Ðất Nước bắt đầu với miếng trầu bây giờ bà ăn
Ðất Nước lớn lên khi dân mình biết trồng tre mà đánh giặc

Tóc mẹ thì bới sau đầu
Cha mẹ thương nhau bằng gừng cay muối mặn
Cái cột cái kèo thành tên
Hạt gạo phải một nắng hai sương xay, giã, dần, sàng...
Ðất Nước có từ ngày đó ...

Ðất là nơi anh đến trường
Nước là nơi em tắm
Ðất Nước là nơi ta hò hẹn
Ðất Nước là nơi em đánh rơi chiếc khăn trong nỗi nhớ thầm
Ðất là nơi "con chim phượng hoàng bay về hòn núi bạc"
Nước là nơi "con cá ngư ông móng nước biển khơi"

Thời gian đằng đẵng
Không gian mênh mông
Ðất nước là nơi dân mình đoàn tụ
Ðất là nơi chim về
Nước là nơi rồng ở
Lạc Long Quân và Âu Cơ
Ðẻ ra đồng bào ta trong bọc trứng
Những ai đã khuất
Những ai bây giờ
Yêu nhau và sinh con đẻ cái
Gánh vác phần người đi trước để lại
Dặn dò con cháu chuyện mai sau
Hàng năm ăn đâu làm đâu
Cũng biết cúi đầu nhớ ngày giỗ tổ

Trong anh và em hôm nay
Ðều có một phần Ðất Nước
Khi hai đứa cầm tay
Ðất Nước trong ta hài hòa, nồng thắm
Khi chúng ta cầm tay mọi người
Ðất Nước vẹn tròn, to lớn
Mai này con ta lớn lên
Con sẽ mang Ðất Nước đi xa
Ðến những tháng ngày mơ mộng
Em ơi em, Ðất Nước là máu xương của mình
Phải biết gắn bó và san sẻ
Phải biết hoá thân cho dáng hình xứ sở
Làm nên Ðất Nước muôn đời ...

Những người vợ nhớ chồng còn góp cho Ðất Nước những núi Vọng Phu
Cặp vợ chồng yêu nhau góp nên hòn Trống Mái
Gót ngựa của Thánh Gióng đi qua còn trăm ao đầm để lại
Chín mươi chín con voi góp mình dựng đất tổ Hùng Vương
Những con rồng nằm im góp dòng sông xanh thẳm
Người học trò nghèo còn góp cho Ðất Nước mình núi Bút non Nghiên
Con cóc con gà quê hương cũng góp cho Hạ Long thành thắng cảnh
Những người dân nào đã góp đền ông Ðốc, ông Trạng, bà Ðen, bà Ðiểm
Và ở đâu trên khắp ruộng đồng gò bãi
Chẳng mang một bóng hình, một ao ước, một lối sống ông cha ?
Ôi Ðất Nước bốn nghìn năm đi đâu ta cũng thấy
Những cuộc đời đã hóa núi sông ta

Em ơi! em
Hãy nhìn rất xa
Vào bốn nghìn năm Ðất Nước
Năm tháng nào cũng người người, lớp lớp
Con gái, con trai bằng tuổi chúng ta
Cần cù làm lụng
Khi có giặc người con trai ra trận
Người con gái trở về nuôi cái cùng con

Ngày giặc đến nhà thì đàn bà cũng đánh
Nhiều người đã trở thành anh hùng
Nhiều anh hùng cả anh và em đều nhớ
Nhưng em biết không
Có biết bao người con gái con trai
Trong bốn nghìn lớp người giống ta lứa tuổi
Họ sống và chết
Giản dị và bình tâm
Không ai nhớ mặt đặt tên
Nhưng họ đã làm ra Ðất Nước
Họ truyền và giữ cho ta hạt lúa ta trồng
Họ truyền lửa qua mỗi nhà, từng hòn than qua con cái
Họ truyền giọng điệu mình cho con tập nói
Họ gánh theo tên xã, tên làng trong mỗi chuyến di dân
Họ đắp đập be bờ cho người sau trồng cây hái trái
Có ngoại xâm thì chống ngoại xâm
Có nội thù thì vùng lên đánh bại
Ðể Ðất Nước này là Ðất Nước nhân dân
Ðất Nước của nhân dân. Ðất Nước của ca dao thần thoại
Dạy anh biết "yêu em từ thuở trong nôi"
Biết quý công cầm vàng những ngày lặn lội
Biết trồng tre đợi ngày thành gậy
Ði trả thù mà không sợ dài lâu
Ôi những dòng sông bắt nước từ đâu
Mà khi về Ðất Nước mình thì bắt lên câu hát
Người đến hát khi leo đèo, kéo thuyền, vượt thác
Gợi trăm màu trên trăm dáng sông xuôi
Người dạy ta nghèo biết ăn cháo ăn rau
Biết ăn ớt để đánh lừa cái lưỡi
Cái cuốc , con dao đánh lừa cái tuổi
Chén rượu đánh lừa cơn mỏi cơn đau
Con nôm nang tre đánh lừa cái chết
Ðánh lừa thuồng luồng xăm mình xăm mặt
Ðánh lừa thằng giặc là truyện Trạng Quỳnh
Lạ lùng thay nhân dân thông minh
Không hề lừa ta dù ca dao cổ tích
Ta lớn lên bằng niềm tin rất thật
Biết bao nhiêu hạnh phúc có trên đời
Dẫu phải khi cay đắng dập vùi
Rằng cô Tấm cũng về làm hoàng hậu
Cây khế chua có đại bàng đến đậu
Chim ăn rồi trả ngon ngọt cho ta
Ðất đai cỗi cằn thì người sẽ nở hoa
Hoa của đất người trồng cây dựng cửa
Khi ta đến gõ lên từng cánh cửa
Thì tin yêu ngay thẳng đón ta vào
Ta nghẹn ngào Ðất Nước Việt Nam ơi!...

( Trích Trường ca Mặt Ðường Khát Vọng của Nguyễn Khoa Ðiềm )

Ðất Nước - Nguyễn Khoa Ðiềm 



Tình Quê Tình Nước ...

Kiên Giang


Ai yêu nước Việt hơn người Việt
Nhau rún chôn sâu giữa đất lành
Bông trái muôn mùa không ngớt chín
Sông đầy nước bạc, núi thêm xanh

Luống cày màu mỡ thơm mùi đất
Vun bón rẫy vườn, bông trái thơm
No ấm cũng nhờ bông với trái
Áo đời lành lẽ, hột cơm ngon

Kìa nước Trường giang chảy uốn quanh
Giữa giòng sông mát bóng dừa xanh
Có cô gái trẻ đen tà áo
Chèo chiếc đò ngang trước bến đình

Nào ai lăn lóc xa quê cũ
Mê chốn phồn hoa trắng bụi đường
Giây phút chạnh lòng sao khỏi nhớ
Nhớ nhà, nhớ đất, nhớ quê hương

Nhớ quê có những đêm trăng sáng
Sáng cả vườn xanh, cả ruộng vàng
Con trẻ quây quần theo gót mẹ
Lên chùa cúng phật để dâng hương

Nhớ tiếng võng đưa trầm điệu nhạc
Hoà theo tiếng hát giọng ầu ơ
Từ môi người mẹ thân yêu quá
Gởi lại bao tình thuở ấu thơ

Tiếng chày nằng nặng nện không gian
Cùng tiếng gà trưa gáy trễ tràng
Tiếng tập đánh vần cùng nhịp bước
Buồn như nước chảy giữa trường giang

Ai quên cho được mái tranh nâu
Luống đất bờ ao với nhịp cầu
Mồ mã ông bà nằm giữa đất
Lòng người lòng đất cảm thông nhau

Quê hương là máu, là xương thịt
Nước mắt mồ hôi của giống nòi
Tranh đấu từ bao nhiêu thế kỷ
Bảo tồn gấm vóc đến muôn đời

Còn sống ngày nào trên đất nước
Nếu ai xâm chiếm đến quê hương
Tình quê sẽ hoá ra tình nước
Tình nước đúc thành súng với gươm

Lòng dân trong sáng như sương ngọc
Khi bóng thanh bình vương áng mây
Khi gót giày đinh làm rổ đất
Lòng dân vùng dậy dưới cờ bay

Kiên Giang 1955



Chính Khí Việt

Lý Đông A


Một ngày lạnh , nước người không tri kỷ
Ta vỗ án hét thành ca chính khí
Đông thê thê như gió thổi u hồn
Thấu buốt tận lòng người trong cốt tuỷ

Lòng sống chết buồn vui bừng nổi dậy
Thoát lăm le như giục người chọn lấy
Năm ngàn năm làn máu nóng dạt dào
Sóng lớp lớp rượu ba tuần thuở ấy

Tiếng vang vang như thần kêu quỷ hét
Trời ngập ngập như quân khiêu tướng thét
Gọi quá khứ vị lai những u hồn
Muôn nghìn đời linh thiêng không sống chết

Nước Mê Linh trăng thu còn vằng vặc
Sông Bạch Đằng sóng vỗ thuyền cắc cắc
Non Chi Lăng gió cuốn rừng cung đao
Đồng Đống Đa xương người phơi man mác

Buổi Sát Thát chàm vai thề đầu mất
Ngày Bình Ngô nổi cờ không khuất tất
Khi Cần Vương nhổ mặt lũ gian hùng
Lúc cứu quốc vòng bôn lao uất uất

Thà làm ma nước Nam không vua Bắc
Đầu chẳng còn quyết không đường cắt tóc
Lửa đốt mình không phụ nợ non sông
Dây thắt cổ cho tròn trung xã tắc

Muôn nghìn đời linh thiêng không sống chết
Những trung hồn xưa, nay, mai , oanh liệt
Mở nguồn sống xưa, nay, mai , nước nòi
Muôn nghìn đời dạt dào chính khí Việt

Chính khí Việt suốt đất trời bàng bạc
Chính khí Việt trong máu người Hồng Lạc
Gió thê thê quất dậy hồn phục hưng
Gươm Vạn Thắng cứu nước nòi giết giặc

Chính khí Việt là hồn gươm Vạn Thắng
Sắt tôi với máu đào hun lửa nóng
Và Đại Việt muôn năm ! Cả toàn dân
Vượt đau nhục lên sống còn hùng tráng

Lý Đông A , Liễu Châu 1942




Nếu Tổ quốc hôm nay nhìn từ biển
Mẹ Âu Cơ hẳn không thể yên lòng
Khi lớp lớp đè lên thềm lục địa
Trong hồn người có ngọn sóng nào không

Nếu Tổ quốc nhìn từ bao quần đảo
Lạc Long cha nay chưa thấy trở về
Lời cha dặn phải giữ từng thước đất
Máu xương này con cháu vẫn nhớ ghi

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét