Thứ Bảy, 9 tháng 10, 2010

Bài Thơ Tây Tiến

TÂY TIẾN 
Quang Dũng 

Quang Dũng(1921-1988) tên khai sinh là Bùi Đình Diệm, quê ở làng Đan Phượng, Hà Tây . Ông học đến bậc Trung Học ở Hà Nội. Sau CMT8 ông tham gia quân đội, Quang Dũng có viết văn, làm thơ, vẽ tranh, làm nhạc. ta cảm nhận được ở QD 1 hồn thơ trung hậu, yêu tha thiết quê hương đất nước, hồn thơ ấy cũng rất tài hoa, lãng mạn, đặc biệt là khi viết về người lính tây Tiến và xứ Đoài, quê hương mình. Tây Tiến là 1 đoàn quân thành lập đầu năm 1947, có nhiệm vụ phối hợp với bộ đội Lào đánh tiêu hao lực lượng quân Pháp và bảo vệ vùng Thượng Lào và Tây bắc VN. Chiến sĩ Tây Tiến phần lớn là những sinh viên trí thức Hà Nội , Quang Dũng từng là đại đội trưởng trong đơn vị Tây Tiến. Chiến đấu trong hoàn cảnh thiếu thốn gian khổ, bệnh sốt rét hoành hành, đoàn quân Tây Tiến hi sinh gần hết, sau thời gian hoạt động chuyển về Hòa Bình thành lập trung đoàn 52. bài thơ viết năm 1948 khi QD chuyển sang đơn vị khác, nhớ đơn vị cũ ông đã sáng tác bài Tây Tiến khi đang dừng chân ở Phù Lưu Chanh( Thanh Hóa) 

Sông Mã xa rồi Tây tiến ơi! 
Nhớ về rừng núi nhớ chơi vơi 
Sài Khao sương lấp đoàn quân mỏi 
Mường Lát hoa về trong đêm hơi 

Dốc lên khúc khuỷu dốc thăm thẳm 
Heo hút cồn mây súng ngửi trời 
Ngàn thước lên cao ngàn thước xuống 
Nhà ai Pha Luông mưa xa khơi 

Anh bạn dãi dầu không bước nữa 
Gục lên súng mũ bỏ quên đời! 
Chiều chiều oai linh thác gầm thét 
Đêm đêm Mường Hịch cọp trêu người 

Nhớ ôi Tây tiến cơm lên khói 
Mai Châu mùa em thơm nếp xôi 

Doanh trại bừng lên hội đuốc hoa 
Kìa em xiêm áo tự bao giờ 
Khèn lên man điệu nàng e ấp 
Nhạc về Viên Chăn xây hồn thơ 

Người đi Châu Mộc chiều sương ấy 
Có thấy hồn lau nẻo bến bờ 
Có nhớ dáng người trên độc mộc 
Trôi dòng nước lũ hoa đong đưa 

Tây tiến đoàn quân không mọc tóc 
Quân xanh màu lá dữ oai hùm 
Mắt trừng gửi mộng qua biên giới 
Đêm mơ Hà Nội dáng kiều thơm 

Rải rác biên cương mồ viễn xứ 
Chiến trường đi chẳng tiếc đời xanh 
Áo bào thay chiếu anh về đất 
Sông Mã gầm lên khúc độc hành 

Tây tiến người đi không hẹn ước 
Đường lên thăm thẳm một chia phôi 
Ai lên Tây tiến mùa xuân ấy 
Hồn về Sầm Nứa chẳng về xuôi.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét